July 5, 2012

¶†╛│C¶¶a╬ng ├c∩ˆn ¶EM -{¶haj?▌No'j╣

Standard
Thêm một lần nữa thả hồn trong mớ cảm xúc bất tận khi đặt chân về chốn xưa. Cảm giác trở về của một người đi xa thật khó giải thích... Hạnh phúc xen lẫn đắng cay, ngọt ngào chia đôi nỗi nhớ... Anh vẫn một mình....
Bao lâu rồi em nhỉ? Anh chẳng nhớ nỗi, chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên anh về lại con đường xưa, con đường mà ta ngày ngày vẫn đi học cùng. Một thứ cảm giác gì đó rất quen thuộc hình như đã hiện về trong anh, chỉ có khác một điều là em không còn ở bên cạnh anh nữa.... Con đường ngày nào đầy ắp kỉ niệm của một thời bên nhau, đâu đó còn văng vẳng tiếng cười trong veo của em nơi miền kí ức. Chợt mỉm cười, hình như mình quá mơ mộng... Hết rồi phải không em? Tình yêu với anh như một thứ xa xỉ, gần thật đấy nhưng tầm tay anh chẳng thể nào với tới. Thôi thì ngắm nhìn từ xa như một giấc mơ không thật.
Thời gian trôi nhanh...nhanh thật. Anh vẫn không thể nào tưởng tượng nỗi hiện thực đầy xót xa đó. Thật tội nghiệp cho con đường ngày nào đã bị phai mờ ký ức thời gian. Có lẽ nó bị bỏ hoang lâu lắm rồi... Một mình anh đứng trơ trọi giữa nỗi nhớ mênh mông và tự hỏi:"Kiếp người rồi cũng chỉ là phù du? Sống tạm bợ ở cõi trần chỉ để trả nợ đời?........"

Ngày đi, đêm đến, tháng năm qua. Nơi vô tận nào sẽ được thanh thản?! Chẳng biết và cũng chẳng cần biết... Cuộc sống mất dần ý nghĩa kể từ lúc xa nhau. Nhưng anh vẫn cảm ơn định mệnh đã mang em đến cho anh, anh hạnh phúc vì những gì có được dẫu hạnh phúc đó không thật sự trọn vẹn. Chén đắng cuộc đời này anh đã nếm quá đủ, có hề chi chút tổn thương em để lại. Có chăng nó như chút gia vị góp phần làm đậm đà thêm chén đắng cuộc đời. Quay đầu nhìn lại... anh vẫn chỉ một mình...
Con đường trải dài vạt nắng chiều hư ảo, em đi thênh thang rộng mở chốn bình yên. Khát khao lắm cảnh hoàng hôn rực đỏ góc trời, em đứng đó nhìn anh dịu dàng, làn tóc mây xõa trên vai tung bay theo từng cơn gió nhẹ.... Không, lắc đầu bừng tỉnh thì ra mình đang mơ. Em đã không còn thuộc về thế giới trong anh, thế giới em đã lấp đầy sự xa hoa phù phiếm. Làm gì có chuyện cổ tích giữa đời thường:" Nàng công chúa và kẻ bần hàn".???!
Chẳng cần để em phải nói anh biết mình mất nhau
Chẳng cần để em phải nói, yêu anh thêm một lần
Lời nói yêu thương của em, chỉ xát thêm đau vào tim
Vì tình yêu kia đã không của anh
Chẳng cần để em phải nói, anh sẽ tự bước đi
Chẳng cần nghe thêm lời nói cắn rứt trong lúc này
Cuộc sống với anh còn chi thôi đành buông tay
Chỉ là cơn mưa đến nhanh rồi đi
.........................Nhưng sao anh không thể quên em................................