Như một kẻ đã rời xa mái trường, vô tình bắt gặp lại mùa thi từ dòng tin nhắn của người đi thi…
Những ngày cuối năm, không khí tẻ nhạt như mùa đông vấn vương còn chưa dứt, người bận rộn với mớ công việc ngổn ngang cần ngăn nắp, kẻ thì vội vã đến giảng đường cặm cụi vào những trang sách, dày cuộm, chữ nhiều, mắt đăm chiêu. Đó là cái khoảng khắc của mùa thi vốn đã quen thuộc nhưng được làm mới bởi thời gian đang góp thêm dần vào những lãng quên. Không ai còn nhớ những mùa thi trước sự tình nó làm sao, câu hỏi như thế nào và điều gì làm nó nhận được là những sự căng thẳng và lo âu, những gương mặt biểu hiện thái độ ngược ngạo, ngược chiều cảm xúc khi dâng trào và thất vọng nhường nào.
Cũng có mùa thi của những kẻ lang thang đơn độc, tự bước đi trên những con phố đến chỗ học, không người đồng hành, không kẻ đón đưa trò chuyện cùng thì thầm, nhỏ to bài vở đến mức ồn ào. Có một chút gọi là lầm lũi hiện lên như người vô hồn, một cỗ máy chỉ biết ngủ dậy, ăn uống rồi bước đi học, đọc, ngày tàn lại về chốn cũ nơi bắt đầu của buổi sớm mai. Người ta ví von đó là những con chim sẻ siêng năng, chăm học đến mức đơn độc chỉ để tập trung vì tương lai ở phía cuối con đường.
Đâu phải mùa thi mới nhắc nhở ai đó phải biết chăm chỉ. Mà có hay chăng cũng chỉ là sợ người khác nói về mình quá an nhiên, vô tư đến mức ngỡ ngàng, sợ không giống với mùa thi. Có những ai đó lười học vào mùa ôn nhưng đến ngày thi thì tỏa sáng trước bao con mắt tròn xoe từ chúng bạn, sao học ít mà hay đến lạ, hiểu sâu sắc và nhớ kỹ đến khác thường, mà người cũng không bình thường.
Tôi chia xa mái trường và giảng đường đại học, đồng nghĩa mùa thi không biết còn đến tự bao giờ, hay chỉ còn là đôi dòng kỷ niệm, luyến lưu, mà khi vô tình chạm vào, cứ tuôn trào không đoạn kết. Mùa thi của kẻ vào đời là ngồi ở một quán cà phê hè phố, nhâm nhi, ngẫm nghĩ, nhắm nhìn những bóng dáng vội vã đến trường, tay cầm sách, nách mang hộp bút, giấy tờ. Hay đứng đâu đó ở góc đường nghe những lời tâm sự của ai đó nói với nhau “mày thi tốt chứ”, “đề cho ra có hợp với mày không?”,… Có khi lang thang trên mạng bắt gặp vài lời ca thán vì không thể đủ con điểm, nợ thầy cô, giận phát hờn, nghe đến mà thương.
Không có gì là mãi mãi, cũng như cuộc sống luôn biến đổi, cuộc đời có lúc thăng trầm, mùa thi có kỷ niệm vui, buồn. Từ ai đó một dòng tin nhắn gửi đến tôi như gửi cả mùa thi qua chiếc điện thoại. Khi tưởng chừng mình bị lãng quên với những thứ đã xa vời, thì đó như là điều tuyệt vời nhất mà chắc có lẽ gọi là cổ tích. Và rồi mùa thi trong tôi là những ngày được cùng thức đêm kiểm tra lại những gì tôi đã từng ghi nhớ, nhưng chưa quên. Mùa thi cho tôi được quen em.
Tôi hỏi em: “ Mùa thi trong em là gì?” Em không biết, chỉ cười. Nhưng tôi nghĩ mùa thi trong em có lẽ là những vệt nắng buông xuống trên góc phố nơi em đến giảng đường vào cuối chiều. Mùa thi trong em có khi là những cơn gió đêm se lạnh, em thức học bài, mòn mỏi đến khi sưng vù mắt, tai lạnh ngắt, má ửng hồng phảng phất hơi sương sớm mai. Hay là nụ cười em thật tươi khi vượt qua được trở ngại, là vẻ tiếc nuối khi bỏ xót điều gì.
Nếu em hỏi tôi một câu tương tự: “ Mùa thi trong anh là gì?” Tôi cũng sẽ cười, nhưng tôi sẽ nói cho em. Rằng mùa thi trong anh là những câu hỏi của em, là tiếng thở lo âu vì đề dài em không thể nhớ, có chút bồi hồi khi nghe em nói em vui.
Mùa thi đi qua trên từng kẽ lá, nắng vươn đầy trên vai tóc ai. Cũng như mùa thu có sự nồng nàn của hoa sữa thơm ngát phố, đêm đêm bắt cóc những trái tim giàu cảm xúc, yếu lòng vì sự dịu dàng, thì mùa thi cũng xao xuyến nỗi bâng khuâng bên hàng cây lộc vừng, hoa xoay tròn trên hè phố, thoang thoảng mùi của gió biển Quy Nhơn, đẹp đến nao lòng.
Mùa thi đi qua thật vội vàng, cũng chẳng ai thích. Chắc bởi mùa thi đem đến quá nhiều cảm xúc khác lạ, khiến những ai liên quan không thấy yên lòng. Có lẽ nhiều người đã quá vô tình với cái khoảng khắc đáng nhớ của thời đi học ấy, để mai xa rời, muốn tìm lại không thể xót xa.
… Có ai đó đã cho tôi mùa thi.
Mùa thi giờ này là màu của nỗi nhớ, mà đôi khi lòng tự hỏi tôi nhớ ai?
Nguyễn Huệ, Quy Nhơn 20.01.2016
Video Radio - Có một mùa thi nhiều nhung nhớ:
0 nhận xét:
Post a Comment