Mùa hạ khẽ đến trong tầm gió biếc. Trời trầm ngâm âu lo mang nặng những nổi niềm khó nói. Câu chuyện mình vấn vương… Hoa reo ca mời gọi… Mặt trời lấp ló đi trốn, tìm… Ta thấp thoáng trong bóng chiều tháng năm, bóng đời đổ dài xuống mãi tận nơi phía cuối con đường nắng mới.
Có những mùa hè yêu thương
|
Gió bỗng hắt hiu thổi qua triền đê, mênh mông chốn quê nhà, đâu đó lại có tiếng hát thẫn thờ như man dại: “Nhẹ nhàng đi qua đời tôi, em đánh rơi nụ cười trong tiếng tí tách gọi nắng… Ban mai rồi… Em cũng xa mãi rồi… Tình tôi ơi!”…
Gió lại mơn man hát lại câu ca cũ. Nắng lặng lẽ buông lơi khúc tình tự tháng năm. Em vội vã khoác lên mình chiếc áo mới. Để lại trong tôi nỗi nhớ đầy vơi, khắc khoải, xa vời…
Trăng ngẩn ngơ tự phương nào bỗng ghé lại bên bến sông tàn, cạn cùng ta chén rượu đêm say nồng, buông hờ lại trên vai ta suối tóc óng ánh vàng, rồi vẩn vơ soi mình xuống chén rượu, ngất ngây ánh mắt duyên cười... Ta ngập ngừng, xuyến xao trong đáy mắt. Trăng trong veo cùng e thẹn, ngượng ngùng.
Sáng thức dậy sau giấc ngủ dài đê mê, ta mệt nhoài khẽ trách, vầng dương sao dậy sớm, thêm nao nao một thứ cảm giác như mời gọi… Ta lại nhớ đến em với nụ cười xinh xinh, tươi tắn trên môi, nhớ đôi mắt tròn vô ưu đong đầy những kỷ niệm, nhớ dáng hình nhỏ nhắn em chen ngang qua làn nắng hửng ban mai. Em cười, nụ cười tinh khôi khỏa lấp hết cả vầng dương bên cửa sổ, tan chảy chết những giọt buồn nơi tâm can khô héo và cằn cỗi đời tôi.
“Em níu mùa hoa sưa lại, anh nhé?”. “Không cần đâu em ạ, níu lại làm gì khi em không còn bên tôi”. Để hoa trôi đi nỗi buồn cũng lênh láng mà chảy mãi xuống phía cuối chân trời… Ở đó có đám mây xa trôi bồng bềnh thơ thẩn. Ở đó có gió ngàn như hú gọi chim muông về xây bầu hạnh phúc. Ở đó có cơn mưa rào đầu hạ nỗi buồn chiều hôm như tiếng em khóc òa cho cuộc tình mau tan như bọt nước. Ở đó có em, cô bé 17 xinh tươi hay nói, hay cười…
Ta thì ở lại, một mình neo con thuyền tình lênh đênh chẳng bến bờ.
Lan Hương (vanhoadoisong)